Đừng hạ thấp thành quả của Quảng Nam FC!

284

Khi V-League 2017 chỉ còn vài vòng đấu nữa là hạ màn, Quảng Nam FC đã vươn lên ngôi đầu bảng dù họ chưa bao giờ được coi là ứng viên vô địch. Nhưng có vẻ, không phải ai cũng thật sự coi trọng thành quả của đội bóng miền Trung này.

Như thường lệ, khi V-League đi đến hồi gay cấn, vô số tin tức theo kiểu đồn đoán sẽ lại phát ra. Năm nay vé xuống hạng gần như đã có chủ nên tin đồn chủ yếu xoay quanh ngôi vương, Quảng Nam FC cũng đã được nhận định rằng sẽ vô địch. Tuy nhiên, lời đồn lại chủ yếu xoáy vào “mối quan hệ” giữa Quảng Nam FC và các “đội bóng anh em” có liên quan đến nhà tài trợ, và rằng Quảng Nam FC sẽ được “trợ lực” tối đa để lên ngôi vương. Câu chuyện không mới nhưng quả thật nó cũng đã góp phần khiến cho công chúng có xu hướng không công nhận thành tích rất đáng để ca ngợi của Quảng Nam FC ở mùa bóng năm nay. Liệu có nên như thế?

Thành công của Quảng Nam FC đến từ sự nỗ lực không ngừng của cả một tập thể.

Trước hết, nhìn vào thành tích bảng xếp hạng lúc này, Quảng Nam FC đứng đầu nhưng bằng điểm và kém hiệu số hơn so với FLC Thanh Hóa. Sở dĩ Quảng Nam xếp trên là vì họ có thành tích đối đầu tốt hơn, với một trận hòa và một trận thắng trước Thanh Hóa. Như vậy tức là nếu FLC Thanh Hóa kiếm được một trận thắng trước Quảng Nam FC hay chí ít là thủ hòa cả hai lượt đi – về, thì đội đầu bảng hiện tại là họ chứ không phải đội bóng xứ Quảng. Và như thế cũng có nghĩa là Quảng Nam FC đã chiến thắng đối thủ trực tiếp cạnh tranh chức vô địch với họ, nên nếu họ có lên ngôi vô địch thì có chỗ nào là không xứng đáng?

Một điểm nữa có thể cho thấy rằng đối thủ của Quảng Nam FC đang tự thua chứ không phải bị “chơi xấu”. Ở lượt đấu vừa qua, FLC Thanh Hóa hòa 3-3 với Hà Nội FC, tất nhiên Hà Nội FC không phải dạng vừa nên một trận hòa không thể xem là quá thất bại. Nhưng thực tế thì FLC Thanh Hóa đã dẫn trước đội bóng thủ đô đến tận phút bù giờ, và rồi không thể giữ vững lợi thế bởi một sai lầm rất rõ ràng của hậu vệ, khi để bóng chạm tay trong vòng cấm nên phải chịu một quả phạt đền. Có “ngoại lực” nào tác động đến bàn thua đó của FLC Thanh Hóa không? Dĩ nhiên là không, họ thua là bởi vì “cầm vàng mà để vàng rơi”, và nếu như cuối mùa này một lần nữa FLC Thanh Hóa không nên duyên với chức vô địch, thì có lẽ họ phải tự trách bản thân mình không nắm được lợi thế, không nắm được cơ hội mà thôi.

Quảng Nam FC là đội bóng tỉnh lẻ, họ không có nhiều cầu thủ nổi tiếng, cả đội chỉ có hai tuyển thủ quốc gia, thậm chí lúc trước nơi đây còn được xem là điểm đến của những cầu thủ bị “thất sủng” từ các đội bóng khác. Đội bóng này cũng không phải là đối tượng ưa thích của giới truyền thông, họ cũng không được đổ tiền tấn để tạo những thương vụ chuyển nhượng ấn tượng, và sân vận động của họ được lấp đầy nhất có lẽ là vào dịp tiếp các cầu thủ HAGL, lúc vẫn còn đang nổi như cồn trong nước. Thế nhưng sự thành công của Quảng Nam cho đến lúc này, là kết quả của một cách tiếp cận bóng đá đúng đắn, biết người biết ta, là nỗ lực của các cầu thủ, là tầm nhìn của HLV và trên hết nó là minh chứng cho vẻ đẹp của bóng đá, môn thể thao trước hết mang tính tập thể. Một CLB có các cá nhân xuất sắc có thể tạo ra nhiều tình huống đáng xem, nhưng một CLB có một tập thể cầu thủ chung sức đồng lòng thì sẽ tạo ra một đội bóng rất đáng xem.

Dĩ nhiên, những lời đồn đoán xung quanh quan hệ của Quảng Nam FC với vài đội bóng khác và một ông bầu không phải ngẫu nhiên mà có. Nhưng đó không phải là lỗi của Quảng Nam FC, càng không phải lỗi của HLV hay các cầu thủ. Người đáng trách, nếu có, phải là những người tổ chức giải đấu, hay cấp cao hơn, là VFF, bởi vì họ đã để xảy ra những tình huống như vậy mà không có cách giải quyết thỏa đáng và đi đến ngọn ngành vấn đề.

Còn nếu Quảng Nam FC có lên ngôi vô địch, hãy nhìn vào chặng đường họ đã đi và sẽ thấy rằng họ rất xứng đáng với nó. V-League đang cần những đội bóng như vậy, để chứng minh cho bóng đá Việt thấy rằng những câu chuyện cổ tích như Leicester City hay thần thoại như Iceland, nếu muốn vẫn có thể xảy ra ở dải đất hình chữ S.